Hành trình tại PXUni của cựu sinh viên Đoàn Khánh Linh ngành Ngôn ngữ Trung K20

Hành trình của một cựu sinh viên PXUni sẽ như thế nào?

“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.” Và với Khánh Linh, PXUni chính là một phần trong cơn mưa rào rực rỡ ấy.
Là sinh viên ngành Ngôn ngữ Trung K20, hành trình tại PXUni với Linh không chỉ là những năm tháng học tập mà còn là quãng thời gian rực rỡ nhất của tuổi trẻ. Trong học kỳ Fall vừa qua, Linh đã ghi dấu ấn với thành tích học tập xuất sắc đạt 3,85 GPA, nhưng điều cô trân quý nhất vẫn là những kỷ niệm, những bài học và những con người đã đồng hành cùng mình trên chặng đường này.
“Những năm tháng tuổi trẻ trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, để rồi khi ngoảnh lại, ta chỉ còn thấy những ký ức lấp lánh, những hoài niệm dịu dàng về một thời đã xa. Giờ đây, tôi – một cựu sinh viên, mới chợt nhận ra rằng quãng thời gian gắn bó với PXUni đã trở thành một phần không thể thiếu trong thanh xuân của mình. Và giữa những điều đẹp đẽ ấy, hình bóng mái trường PXUni vẫn luôn in đậm trong tim, nơi ta đã sống hết mình với những ước mơ, nơi ta đã gặp gỡ, trưởng thành và khắc ghi những kỷ niệm mãi trong ký ức, dù thời gian có trôi qua cũng chẳng thể phai mờ.
Cảm ơn cơ duyên đã đưa tôi đến với Trường Đại học Phú Xuân. Ngày ấy, đứng giữa vô vàn lựa chọn, tôi không ngờ rằng quyết định này lại mở ra một hành trình đầy ý nghĩa đến vậy. Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc đầu tiên bước qua cánh cổng trường đại học, mang theo những hoài bão chưa định hình rõ ràng, trái tim đầy nhiệt huyết nhưng cũng không ít bỡ ngỡ. Giây phút đứng giữa sân trường, lắng nghe tiếng giảng đường vang vọng xa xa, lòng tôi không khỏi xao động. Cảm giác ấy giống như lần đầu tiên đặt chân đến một thành phố xa lạ – vừa háo hức, vừa lo âu, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
PXUni không chỉ dạy tôi kiến thức trong sách vở mà còn dạy tôi cách đối diện với cuộc sống. Ở nơi đây, tôi đã gặp những người thầy, người cô tận tâm – những người không chỉ truyền đạt tri thức mà còn truyền động lực, thắp lên trong tôi ngọn lửa đam mê. Tôi vẫn nhớ những bài giảng đầy nhiệt huyết, những lời dặn dò chân thành, ánh mắt hiền từ nhưng nghiêm khắc mỗi khi chúng tôi lơ là. Có những khoảnh khắc tưởng như rất bình thường – một nụ cười động viên, một câu chuyện ngoài lề, một lời khuyên nhẹ nhàng – nhưng sau này nhìn lại, tôi mới hiểu rằng chính những điều nhỏ bé ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn từng ngày.
PXUni còn là môi trường lý tưởng để phát triển bản thân với cơ sở vật chất hiện đại và vô số hoạt động phong phú. Những câu lạc bộ học thuật, văn hóa, thể thao không chỉ giúp tôi rèn luyện kỹ năng mềm mà còn mở rộng mối quan hệ, tích lũy kinh nghiệm thực tế. Trường cũng thường xuyên tổ chức các hội thảo, chương trình giao lưu với doanh nghiệp, mang đến cơ hội tiếp cận thực tế và định hướng nghề nghiệp vững vàng. Kiến thức là đây, trải nghiệm là đây, hành trang là đây – tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ để tôi tự tin bước tiếp trên hành trình phía trước.
Chúng ta đều biết rằng cánh cổng trường đại học mở ra rồi sẽ khép lại, đón rồi lại tiễn lớp lớp thế hệ sinh viên, mang theo những ước mơ được ấp ủ suốt những năm tháng thanh xuân. Và tôi – một sinh viên lớp NNT-K20 – cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Nghĩ đến ngày mai không còn những buổi sáng vội vã đến lớp, không còn những chiều tan học cùng bạn bè tán gẫu, không còn những ngày tháng được sống hết mình dưới mái trường này, lòng tôi bỗng xao xuyến.
Nhưng tôi tin rằng, dù có đi đâu, làm gì, những năm tháng tại PXUni vẫn mãi là một phần ký ức đẹp nhất trong cuộc đời tôi.”